Trong
một bài viết, giáo sư-tiến sĩ Canada gốc Hoa, Khương Văn Nhiên (Wenran
Jiang; Đại học Alberta), nhận xét: “Các công ty Trung Quốc trả lương
thấp lại buộc công nhân làm việc thêm giờ; làm thế nào người ta kỳ vọng
họ đối xử khác như
thế ở nước ngoài? Với 6.700 công nhân mỏ than chết bởi tai nạn hầm mỏ
mỗi năm (17 người/ngày)…, làm thế nào người ta có thể hy vọng các doanh
nghiệp Trung Quốc hành xử tử tế hơn đối với những nơi khác trên thế
giới?… Trung Quốc đang tàn phá nghiêm trọng hệ
sinh thái nước họ trong quá trình hiện đại hóa cực nhanh; làm thế nào
người ta có thể hy vọng họ ý thức áp dụng các biện pháp thân thiện môi
trường theo chuẩn phương Tây ở những nơi khác?”.
Cùng
với việc xuất khẩu lực lượng lao động, xuất khẩu hàng hóa, “xuất khẩu”
lực lượng lao động thất nghiệp trong nước…, Trung Quốc còn “xuất khẩu”
cả văn hóa bê bối và bất lương trong đầu tư-kinh doanh. Bất cứ nơi nào
đến, họ cũng tàn phá
và hủy diệt môi trường theo cách hệt như họ đối xử với con người và môi
trường ở đất nước họ. Những chuyện “truyền kỳ” như thế đã chẳng còn lạ.
Ở những nước như Việt Nam, nơi có hệ thống luật môi trường lỏng lẻo
(tương tự Trung Quốc) và không đủ sức kiểm soát
luật đầu tư ngay tại chính đất nước mình, tai họa mà Trung Quốc mang
đến tất nhiên luôn thảm khốc.
Các
nước châu Phi đã khóc ròng với những cuộc tàn phá môi trường của giới
đầu tư Trung Quốc. Chinafication (Trung Quốc hóa) là thuật từ phổ biến
để chỉ làn sóng đầu tư toàn cầu của Trung Quốc. Điều đáng nói là không
quốc gia nào giống Việt
Nam khi nói đến những ảnh hưởng tiêu cực mà Trung Quốc mang lại. Không
quốc gia nào chịu ảnh hưởng khủng khiếp của
hiện tượng “Chinafication” bằng Việt Nam. Tại sao?
Không
quốc gia nào tự trói dân tộc mình với một nước khác bằng “phương châm
16 chữ vàng và tinh thần bốn tốt”. Không chính phủ tỉnh táo và khôn
ngoan nào lại cúi mình để mang chủ thuyết ngoại lai về làm chủ thuyết
chính trị cai trị đất nước.
Chẳng dân tộc liêm sỉ nào lại tôn sùng một “kim chỉ nam” khai sinh từ
một kẻ ngoại quốc như Mao Trạch Đông. Hậu quả của chính sách vĩ mô về
quan hệ Trung Quốc-Việt Nam nói chung, không phải bây giờ, mà từ thập
niên 1940, cuối cùng đã biến Việt Nam thành một
phiên bản của Trung Quốc. Bất kỳ cái xấu nào xuất hiện ở Trung Quốc, từ
gian lận bằng cấp, buôn gian bán dối, đầu độc con người, bất tín và tàn
ác, đạo đức suy bại, tham nhũng hệ thống, buôn thần bán thánh…, đều có y
hệt tại Việt Nam. Trung Quốc “xuất khẩu”
rất nhanh những điều tồi tệ vào Việt Nam và Việt Nam tiếp nhận rất
nhanh những điều tồi tệ từ Trung Quốc. Việt Nam đang bị khủng hoảng nhập
siêu từ Trung Quốc. “Khủng hoảng nhập siêu” cả những thuật từ mà Bắc
Kinh thường dùng, từ “thế lực thù địch” đến “diễn
biến hòa bình”. Căn cước định tính của dân tộc Việt, nếu không được
“cấp” hoặc được sao chép từ Trung Quốc, thì cũng đang bị chính đất nước
này can tâm đốt đi, thiêu rụi cùng với lịch sử ngàn năm từng tự hào
không bị đồng hóa bởi giặc phương Bắc.
Vấn
đề không chỉ là những con cá chết do Formosa Hà Tĩnh gây ra. Cái chết
của một dân tộc đang mất gốc mới là điều đáng suy nghĩ và lo âu. Rồi sẽ
có những “Formosa Hà Tĩnh” khác. Rồi sẽ có những kỳ “Đền Hùng thất thủ”
tiếp theo. Một quốc
gia không có căn cước luôn đi rất nhanh đến vực sụp đổ mà người ta thấy
rõ nhất ở cách mà con người sống và hành xử. Một đất nước đã tự đánh
mất định tính dân tộc khi chấp nhận dùng hệ thống định tính khác để quy
chiếu và áp dụng thì sự lệ thuộc và ảnh hưởng
là điều không thể tránh khỏi. Nếu không đủ dũng khí và can đảm tự cởi
nút thòng lọng khỏi cái giá treo cổ lủng lẳng “16 chữ vàng”, dân tộc này
sẽ còn lại gì, ngoài mớ tro tàn của mảnh căn cước bị thiêu?
Comments
Post a Comment