Việt cộng sợ gì nhất-Mời qúy vị đọc.
Họ
chỉ sợ khi cỗ máy đàn áp này “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”, không còn
tuân lệnh họ để gây tội ác với những người dân vô tội, với những người
dấn thân vì cộng đồng, xã hội và đất nước; họ chỉ sợ những hình ảnh thảm
thương của dân oan khiến ngày càng nhiều người trong bộ máy thức tỉnh
lương tri, trở về với nhân dân, với chính nghĩa dân tộc.
Cộng sản Việt Nam sợ gì nhất?
Chủ
nghĩa cộng sản (CNCS) là tấn bi kịch của nhân loại. Thật không may khi
Việt Nam chúng ta lại là một phần trong tấn bi kịch có lẽ là lớn nhất
trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại đó.
Đáng
buồn hơn, trong khi hầu hết các quốc gia trong cái gọi là “phe xã hội
chủ nghĩa” đều đã đoạn tuyệt với CNCS theo cách này hay cách khác thì
Việt Nam vẫn là một trong số những quốc gia cộng sản ít ỏi còn sót lại
trên trái đất.
Dù
vậy, theo đúng quy luật đào thải của lịch sử, sự tồn tại của chế độ
cộng sản ở Việt Nam cũng chỉ còn được tính từng năm. Như một lẽ tự
nhiên, càng gần đến thời khắc sụp đổ, các giới chức cộng sản càng lo sợ,
nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, nhìn đâu cũng thấy “thế lực thù địch”.
Trong phạm vi bài viết này, chúng ta sẽ cùng phân tích xem chế độ cộng sản ở Việt Nam sợ nhất điều gì.
Dân oan
Với
một chế độ độc tài, phi nhân, buôn dân bán nước như ở Việt Nam thì
trong 90 triệu người dân Việt Nam ai cũng là nạn nhân của nó. Tuy nhiên,
“đồng tiền liền khúc ruột”, chỉ đến khi bị tước đoạt đến những thứ
“liền khúc ruột” nhất thì một bộ phận trong số họ mới quyết vùng lên để
đòi lại.
Ở
Việt Nam, những dân oan bị tước đoạt phi pháp nhà cửa, ruộng vườn của
mình thông qua đủ kiểu “dự án” gần như hiện diện khắp nơi. Không chỉ
chống đối chính quyền sở tại, một số dân oan còn kéo ra tận thủ đô Hà
Nội để trường kỳ đấu tranh, không đơn thuần là để đòi lại tài sản chính
đáng của mình mà chính là đòi một quyền còn thiêng liêng hơn: quyền được
sống.
Vậy
dân oan có phải là mối lo sợ lớn nhất của chế độ cộng sản ở
Việt Nam hay không? Xin thưa là không. Dân oan chưa phải là vấn đề được
đề cập đến nhiều nhất trên các phương tiện truyền thông của nhà nước. Dù
bị trấn áp, sách nhiễu, thậm chí bị kết án tù, nhưng ở Hà Nội vẫn luôn
hiện diện một lực lượng dân oan khá đông, mà một trong những lý do chính
cho sự tồn tại làm lem luốc bộ mặt chế độ ấy là vì dân oan chưa phải là
mối nguy lớn nhất cho chế độ.
Giới đấu tranh dân chủ
Phong
trào đấu tranh đòi tự do, dân chủ và nhân quyền đang ngày càng lớn mạnh
ở Việt Nam, đặc biệt là trong những năm gần đây. Dĩ nhiên, nhà cầm
quyền Việt Nam cũng nhận ra mối đe doạ ngày càng lớn này, thể hiện qua
chính sách đàn áp, khủng bố ngày càng khốc liệt và tinh vi nhằm vào
những người đấu tranh.
Tuy
nhiên, phong trào đấu tranh dân chủ vẫn chưa phải là mối đe doạ lớn
nhất của hệ thống. Dù không ngừng lớn mạnh trong thời gian qua, nhưng
lực lượng này vẫn còn yếu, chưa đủ sức thách thức chế độ, chưa phải là
chủ đề được bàn tới như là mối đe doạ lớn nhất đối với chế độ trên báo
chí “lề đảng”.
Tham nhũng
Lãnh
đạo Việt Nam nói rất nhiều về tham nhũng và chống tham nhũng, với những
lời lẽ khó có thể mạnh mẽ hơn như “Tham nhũng đe doạ sự tồn vong của
chế độ” hay “Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay”,
v.v. Nhưng họ đã làm như thế nào thì ai ai cũng biết.
Tham
nhũng có thể đe doạ sự tồn vong của chế độ trong dài hạn, nhưng chính
nhờ tham nhũng nên mới có những kẻ sẵn sàng sống chết để bảo vệ chế độ,
khi càng ngày họ càng nhận ra cái gọi là “lý tưởng cộng sản” kia chung
quy cũng chỉ là quyền lực và lợi lộc mà thôi.
Không
khó để nhận ra, tham nhũng chính là “lẽ sống” của cả bộ máy cầm quyền ở
Việt Nam hiện nay, nghĩa là còn lâu nó mới là mối đe doạ lớn nhất đối
với chế độ.
Hoa Kỳ
Hoa
Kỳ từng là đối thủ của chế độ cộng sản ở Việt Nam trong cuộc chiến
tranh Việt Nam 1954-1975. Giai đoạn 1975-1994, lệnh cấm vận thương mại
của Mỹ nhằm vào Việt Nam là một trong những tác nhân chính khiến
Việt Nam lao đao. Hàng chục năm qua, Hoa Kỳ luôn là nguồn cỗ vũ lớn nhất
cho phong trào đấu tranh đòi tự do, dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam.
Vậy
Hoa Kỳ có phải là mối đe doạ lớn nhất cho sự tồn vong của chế độ cộng
sản ở Việt Nam hay không? Câu trả lời là không. Việc Nhà Trắng mở cửa
chào đón TBT Nguyễn Phú Trọng trong chuyến thăm Mỹ vừa qua của người
đứng đầu chế độ cộng sản ở Việt Nam là một minh chứng nữa cho triết lý
thực dụng của Hoa Kỳ: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc
gia mới là vĩnh viễn.”
Hoa
Kỳ không muốn Việt Nam rơi vào khoảng trống quyền lực, một khả năng khó
tránh khỏi nếu chế độ CS ở Việt Nam bất ngờ sụp đổ. Một khi điều đó xẩy
ra, Trung Cộng sẽ phát động cuộc tấn công chớp nhoáng nhằm vào Trường
Sa hòng kiểm soát hoàn toàn Biển Đông, thậm chí có thể gây chiến với
Việt Nam hầu bảo đảm chí ít chế độ hậu cộng sản ở Việt Nam không đi theo
quỹ đạo của Mỹ.
Đương
nhiên, Hoa Kỳ không thể khoanh tay đứng nhìn Trung Cộng “múa gậy vườn
hoang” như thế được: họ có quá nhiều lợi ích ở Việt Nam nói riêng và khu
vực Châu Á – Thái Bình Dương nói chung. Song nếu để bị động kéo vào một
cuộc chiến tranh với Trung Cộng thì kết cục rất khó lường và tổn thất
cho Hoa Kỳ là không nhỏ chút nào.
Vì
vậy, bản thân Hoa Kỳ cũng mong muốn Việt Nam sẽ từng bước chuyển tiếp
sang một chế độ dân chủ và nhân bản. Hoa Kỳ đã và vẫn là một mối đe doạ
với chế độ cộng sản ở Việt Nam, nhưng hoàn toàn không phải là hiểm hoạ
lớn nhất. Thậm chí Việt Nam còn cần Hoa Kỳ hơn Hoa Kỳ cần Việt Nam.
Không có Việt Nam thì Hoa Kỳ còn rất nhiều lựa chọn khác trong cuộc đối
đầu thế kỷ Mỹ-Trung, nhưng nếu không có Hoa Kỳ thì Việt Nam rất dễ bị
Trung Cộng thôn tính, từ lãnh thổ cho đến kinh tế - chính trị.
Trung Cộng
Trung
Cộng là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam. Điều đó thì hầu như
người dân Việt Nam nào cũng biết, còn đảng viên Đảng CSVN thì chẳng mấy
ai biết, ít nhất là qua lời nói và việc làm của họ. Thậm chí, các nhà
lãnh đạo Việt Nam, từ TBT Nguyễn Phú Trọng trở xuống, còn tôn thờ cái
gọi là “phương châm 4 tốt 16 chữ vàng” như thể đó chính là ông bà ông
vải của họ.
Trung
Cộng có muốn chế độ cộng sản ở Việt Nam hiện nay sụp đổ không? Xin thưa
là không đời nào. Bởi cứ đà này thì sớm muộn gì Trường Sa cũng rơi vào
tay họ, khi mà lãnh đạo Việt Nam chẳng ai hé răng phản đối việc Trung
Cộng cấp tập bồi đắp các đảo đá ở Trường Sa trong bối cảnh cộng đồng
quốc tế kịch liệt lên án Trung Cộng, còn Quốc hội Việt Nam thì không ra
nổi một nghị quyết; khi mà Việt Nam không dám kiện Trung Cộng ra toà án
quốc tế như Philippines bất chấp việc họ ngang ngược đặt giàn khoan
HD-981 ngay trong vùng đặc quyền kinh tế của mình.
Trong
khi đó, ban lãnh đạo Việt Nam vẫn đang ngày đêm “dâng” nền kinh tế nước
nhà cho Trung Cộng; các vị trí xung yếu về an ninh - quốc phòng của
Việt Nam lần lượt bị người láng giềng “4 tốt 16 chữ vàng” khống chế;
Campuchia thì đã bị Bắc Kinh “mua” đứt và những diễn biến gần đây ở biên
giới Tây Nam cho thấy Campuchia là con bài cực kỳ lợi hại với Trung Nam
Hải và là bài toán vô cùng nan giải với Việt Nam; Lào cũng tỏ ra ngày
càng lạnh nhạt với Hà Nội và mặn nồng với Bắc Kinh.
Nghiêm
trọng hơn cả, việc Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, một người Hán khai
man lý lịch và đã bị tố cáo công khai, nắm trong tay gần như cả nền kinh
tế Việt Nam suốt từ năm 2007 đến nay và gây ra không biết bao nhiêu
thảm hoạ cho Việt Nam cả về kinh tế - xã hội lẫn an ninh - quốc phòng là
bằng chứng không thể chối cãi rằng bộ máy chóp bu ở Việt Nam đã bị ông
Hoàng Trung Hải và Bắc Kinh khống chế, thao túng.
Như
vậy, nếu cứ đà này thì sớm muộn gì Việt Nam cũng sẽ trở thành “một bộ
phận không thể tranh cãi” của Trung Hoa Đại Hán. Trung Cộng dại gì mà
mong hay làm cho chế độ hiện nay ở Việt Nam sụp đổ, bởi khi đó họ sẽ bị
đặt vào thế phải phát động chiến tranh cả trên biển lẫn trên đất liền để
rồi khó tránh khỏi phải gánh chịu những rủi ro khôn lường.
“Tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”
Không
phải dân oan, không phải giới đấu tranh dân chủ, không phải tham nhũng,
không phải Hoa Kỳ và càng không phải Trung Cộng, vậy đâu mới là điều
cộng sản Việt Nam sợ nhất? Mối đe doạ lớn nhất đối với sự tồn vong của
chế độ độc tài cộng sản ở Việt Nam hiện nay là gì?
Xin thưa, đó chính là hiện tượng mà bộ máy tuyên truyền của đảng gọi là “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ.
Giới
lãnh đạo cộng sản ở Việt Nam thừa khôn ngoan để hiểu rằng, nhân tố bên
trong mới đóng vai trò quyết định trong sự sụp đổ của bất kỳ hệ thống
nào. Đó là những gì từng xẩy ra ở Liên Xô và Đông Âu trước kia;
Việt Nam bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Càng nhiều người “tự diễn
biến”, “tự chuyển hoá” thì ngày tàn của chế độ CSVN càng đến gần.
Chính
vì vậy, không phải “thế lực thù địch”, “phản động”, “Việt Tân”… mà
chính “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” mới là những cụm từ được nhắc đến
nhiều nhất trong các cuộc hội thảo, các bài tham luận, các bài báo, các
bài phát biểu… ở Việt Nam khi đề cập đến những mối đe doạ đối với chế
độ.
Trong
lễ kỷ niệm 85 ngày truyền thống ngành Tuyên giáo mới đây, việc chống
“tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” tiếp tục được đặt ra như một nhiệm vụ
trọng tâm của ngành.
Bộ
máy cầm quyền ở Việt Nam không sợ dân oan, không sợ giới đấu tranh dân
chủ, thậm chí không sợ quảng đại quần chúng… chừng nào các công cụ trấn
áp trong tay họ như công an, viện kiểm sát, toà án, quân đội… còn nghe
theo họ mà sách nhiễu dân oan, kìm kẹp dân chúng, khủng bố những người
đấu tranh đòi tự do, dân chủ và nhân quyền.
Họ
chỉ sợ khi cỗ máy đàn áp này “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”, không còn
tuân lệnh họ để gây tội ác với những người dân vô tội, với những người
dấn thân vì cộng đồng, xã hội và đất nước; họ chỉ sợ những hình ảnh thảm
thương của dân oan khiến ngày càng nhiều người trong bộ máy thức tỉnh
lương tri, trở về với nhân dân, với chính nghĩa dân tộc.
Để
chống hiện tượng “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong bộ máy, nhà cầm
quyền ra sức tuyên truyền, nhồi sọ họ. Bên cạnh đó, lực lượng trấn áp,
đặc biệt là công an và quân đội, luôn nhận được chế độ đãi ngộ cao nhất
trong số những đối tượng hưởng lương từ ngân sách.
Giới
lãnh đạo chóp bu Việt Nam không quá sợ những vụ tố cáo nhằm vào họ;
pháp luật trong tay họ, họ muốn “điều tra” thế nào thì điều tra, muốn
“xử” thế nào thì xử. Họ chỉ thực sự lo sợ khi sự thật về những vụ tố cáo
đó được phơi bày trên các phương tiện truyền thông đại chúng, khiến dân
chúng và đặc biệt là những người trong bộ máy biết được bộ mặt thật
thối tha, nhơ nhuốc của chế độ.
Họ
luôn tìm mọi cách che dấu, bưng bít những vụ tố cáo “khủng” đó, bởi
chúng không chỉ khiến cho quá trình “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” bên
trong bộ máy diễn ra nhanh hơn mà thậm chí có khi còn đủ sức làm tê liệt
cả hệ thống.(i)
Ghi chú:
(i)
Đây là một trong những lý do khiến tác giả bài viết này kiên trì theo
đuổi vụ tố cáo nhằm vào các ông Nguyễn Tấn Dũng – Hoàng Trung Hải – Nông
Đức Mạnh suốt từ năm 2008 đến nay, cũng như việc công bố “Tài liệu tố
cáo Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang bán nước” hôm 1.7 vừa qua.
Lê Anh Hùng
Comments
Post a Comment