Giáo sư Ngô bảo Châu

Tôi không biết rõ về ông này nhiều. Chuyển đến qúy vị đọc.
BS

GS Ngô Bảo Châu là một tên trí thức điếm đàng…


Mai Tú Ân (Theo Blog Mai Tú Ân)

Qua vụ cây xanh ở Hà Nội này, thì giờ đây ta thấy nhiều cái tên vốn để ta ngưỡng mộ đã trở thành rỗng tuếch, mờ nhạt và thậm chí điếm đàng thời cuộc khiến cho chúng ta suy ngẫm, thất vọng để rồi buồn cho cả giới trí thức XHCN Việt Nam…



Gs Ngô Bảo Châu là một trí thức trẻ tài năng, và được nhiều người yêu mến. Ông lại càng được lòng người dân hơn khi có những nhận định lời nói như của một kẻ sĩ thời đại về tình hình thời sự nước nhà. Mặc dù được đào tạo để kế thừa kiểu như những trí thức Nguyễn Thiện Nhân, Nguyễn Thị Doan… nhưng chúng tôi mong lắm là ông khác với các loại trí thức cắm đầu vào máng đó. Chúng tôi mong có một trí thức trẻ tài năng, mở mắt với thời cuộc như ông, dám lên tiếng phản biện vì cơ đồ dân tộc, vì công bằng xã hội lắm..

Nhưng than ôi, hy vọng chẳng tày gang. Chỉ một thời gian ngắn thì những hy vọng của người dân chúng tôi về ông đã không còn, cũng như những vỏ sáp trên con ngừoi ông rụng lả tả xuống khi mặt trời chiếu sáng.

Những câu nói của ông té ra chỉ là những câu nói ba phải, theo thời hoặc đu mây đu gió..Những câu nói mà người dân chúng tôi ghi nhớ kiểu như :”Những con cừu đi bên lề phải…” chi đó té ra chỉ là những câu thành ngữ nước ngoài hiểu sao cũng được.

Rồi ông không lên tiếng khi Tàu Cộng đem giàn khoan 981 sang cắm, ông cũng không nói gì khi cây xanh Hà Nội bị tàn sát như lúc này. Hay bao giờ ông cũng lên tiếng khi cả nước lên tiếng, như vụ các nhà đấu tranh dân chủ bị bắt giữ bất công. Ông chỉ khôn ngoan lên tiếng vài câu đu gió cho có phong trào rồi thôi ngay khi ông Bí thư Nghị cho đây là chủ trương đúng trong vụ chặt cây xanh.

Càng lúc ông càng cho chúng tôi thấy, ông chỉ là và chắc chắn là cái loại trí thức điếm đàng mà chế độ này đã sản sinh ra kiểu như Dương Trung Quốc, Vũ Khiêu… mà thôi. Những trí thức khéo léo đi dây hai hàng, vừa bưng bô vừa dọn sẵn đường tháo chạy khi tàu đắm.

Nhưng dù có khéo léo đến đâu thì chúng tôi cũng không còn tin ở ông nữa, và chúng tôi càng không tin ở ông khi chúng tôi nhìn lại sự nghiệp của ông, sự nghiệp mà chế độ này đã phóng ông lên. Nên cho dù ông có được tung hô thế nào thì chúng tôi cũng coi khinh ông vì :

Ông là giáo sư trẻ nhất nhưng là do chế độ này phong cho, và liệu có đáng để chúng tôi tin không.

Ông đoạt giải toán học quốc tế mà ông luôn so sánh giải đó với giải Nobel, nhưng chúng tôi biết đó là một giải toán học Trẻ (Fields dành cho người dưới 40 tuổi) mà ông cố tình quên.

Ông được nước Pháp tặng cho Đệ Ngũ Đẳng Bắc Đẩu Bội Tinh, nhưng không thấy ông trưng ra. Vì ông sợ mang tiếng là đeo thứ huân chương chung với những kẻ như Hoàng Cao Khải, và vì sợ nên ông đã làm bẩn Huân Chường cao quí đó của nước Pháp.

Ông từ chối biệt thự giá 3 triệu đô của một tay doanh nhân nào đó, không biết rửa tiền hay giả hình đứng tặng cho, với lý do :”không nhận quà cá nhân tặng” . Nhưng ông lại đòi nhà nước nghèo như nước ta phải tặng ông một căn hộ 12 tỷ, và ông coi đó một đặc quyền mà ông xứng đáng để nhận, trong khi chẳng có nhà khoa học nào, dù tên tuổi hay tài năng hơn ông lại có được cái đặc quyền đó. Cũng như ông đòi hỏi chính phủ VN phải lập ra cái gọi là Hội Toán Học Cao Cấp VN để cho ông làm chủ tịch, trong khi toán học trong nước không phải là một nhu cầu thiết thực và toán học cao cấp thì lại càng xa vời hơn với nhu cầu. Và những anh đầu đất trong chính quyền này, vì thấy ông hét “giải Nobel Toán Học Trẻ” nên vội vã cấp nhà cho ồng, cũng như cái viện Toán Học cao cấp để ông làm thằng Viện Trưởng ăn hại chư làm cái gì. Hay ông định đem cái Thuật toán Bồ Đề mà chỉ có vài người, với lại người Ấn Độ biết nó là cái chi chi để đem daỵ cho học sinh ở Việt Nam.

Và ông có thấy với đạo làm người thì ông tạc tượng ông, hay để người khác tạc tượng mình rồi chiêm ngưỡng như thế (hình) thì ông thấy có phải đạo không ? Vì ông đã báng bổ thần thánh khi tạc tượng mình tức là coi mình như thần thánh trong khi ông không phải là thần thánh. Tạc tượng mình khi cha mẹ ông còn sống tức là ông đã mắc tội đại bất hiếu khi tự cho mình là thần thánh trong khi cha mẹ mình không phải là thần thánh.

Và cuôi cùng điều này mới khiến cho chúng tôi khinh ông thêm nữa, ngoài tội bưng bô cho chính quyền, đó là ông sinh ra không có quốc tịch nào ngoài quốc tịch Việt Nam, cũng không phải do thời cuộc đưa đẩy, cũng như không phải vì kết hôn vì tình yêu với người nước ngoài, nhưng ông lại có thêm một quốc tịch nước ngoài nữa, khi ông đã khôn ngoan như một tên điếm xin thêm quốc tịch Pháp một cách khẩn cấp. Và ông đã có thêm quốc tịch ấy trước khi ông được cái giải toán học trên. Một việc làm để đảm bảo chắc chắn ông sẽ được cái giải ấy nếu ông là công dân Pháp. Một sự trao đổi, hay là sự mua bán có lợi hơn.

Ấy vậy mà ông không biết ngượng mồm khi giải thích rằng, ông xin nhập quốc tịch Pháp vì sẽ không công bằng nếu không có tên người Pháp trong giải đó. Làm như người Pháp không có gì nên cần có cái giải tào lao đó cùng ông. Chẳng qua thì ông cũng chỉ lợi dụng nước Pháp để kiếm giải thưởng toán học đó, cũng như ông đã lợi dụng quê hương Việt Nam để có được hàng tỷ đồng từ tiền đóng thuế của ngừơi dân chúng tôi để chi cho ông được ăn học từ nhỏ đến lớn ở nước ngoài bao năm nay. Và nay thì chỉ vì lợi, mà ông sẵn sàng chia đôi tổ quốc ra để phụng sự như thế thì có đáng để người dân chúng tôi trọng nể không ?

Tất cả những điều đó khiến chúng tôi thấy ông là một tên trí thức điếm đàng, giống như bao tên trí thức XHCN điếm đàng đầy rẫy trên đất nước này, nhưng ông lại là một tên điếm khôn ngoan, biết chọn đường để đứng đường…

MTA
Reply With Quote

Comments

Popular posts from this blog

Tình yêu thơi chinh chiến-Tuyết Thu .