Người Việt Nam nào?
Khoan, người Việt Nam nào?
nguoiviettudo
Vài lần tôi tự hỏi mình “Có tự hào
là một người Việt Nam không?”. Tôi khựng lại dành chút thời gian suy nghĩ.
Khoan, người Việt Nam nào?
Nếu thêm một đoạn nữa cho câu hỏi tôi sẽ
tìm thấy ngay câu trả lời. Chẳng hạn người Việt Nam (sau 30/4/75) như
Tướng Luong Xuân Việt, như Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh (và những
người chống cộng khác) thì dĩ nhiên. Còn Việt Nam kiểu VC, VG, bọn
CCC) thì xin lỗi cho tôi thiếu một cái. Đứng chung với đám này chỉ xấu hổ, tủi
nhục và chui xuống cống chết sướng hơn.
Trong chỗ tôi làm có vài ba người Việt.
Tôi hay gặp câu hỏi nầy “Mày biết Nguyễn Van Thiệu không?, how about uncle
Ho? Câu trả lời đơn giản như câu hỏi” TT Thiệu là TT của VNCH, còn Hồ?
This guy is a sonofabitch “ Rồi tôi bắt đầu cau chuyện từ trước và sau khi miền
Nam (VNCH) bị thất thủ. Tôi kể lại những ngày tù tội, những cực hình tra
tấn, những thù hằn mà bọn VC đổ trút lên đầu chúng tôi. Thường thì người nghe
rất thông cảm, có thằng còn đùa “I am not a VC, don’t kill me!!”.
Bây giờ thì ai cũng biết tôi là người
Việt Nam thuộc phần đất tự do, từng ở tù VC, từng thí mạng cùi bằng cách vượt
biên theo đường biên. Rất may không có một thằng Việt cộng nào làm chung hãng
ngoại trừ tụi tôi đã từng sống ở miền Nam hoặc là con cháu của những người có
thời kính cẩn chào lá Quốc Kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ.
Trong bộ phim Last Days in VietNam, tôi
cảm phục và ngưỡng mộ ông Đại Sứ Mỹ Graham Martin bởi hành động rất can đảm và
đầy tình người. Đáng lẽ ông đã lên máy bay di tản trước nhất theo lệnh
của (thằng chó đẻ) Kissinger, nhưng ông tìm mọi cách trì hoãn để có
thể cứu được thêm nhiều người VN. Càng ở lại lâu chừng nào số người được di tản
càng tăng thêm. Hình ảnh mỏi mệt của ông ( làm việc cật lực để di tản
những người Việt còn mắc kẹt trong khuôn viên tòa Dại Sứ) trên chiến hạm Blue
Ridge miệng đang nhai một quả táo đáng được người VN suy gẫm và biết ơn.
Ông đã cống hiến cho chiến tranh VN một đứa con trai trong quân đội Mỹ. (Trung
úy Bernard con trai Tướng De latter de Tassigny cũng hy sinh trên chiến trường
khi chiến đấu với VM tiền thân của VC). Không một thằng tướng nào của “Quân Đội
Nhân Dân VN Anh Hùng” có con chết trong chiến tranh!
Đại Sứ Graham Martin và những nhân vật
trong phim không dây mơ rễ má gì với VN vậy mà họ đã cố gắng hết sức mình để
cứu giúp, trong khi biết bao người nay ăn nên làm ra ở quê hương mới, phút chốc
quên hết những ngày thất tha thất thểu chỉ bộ y phục trên người quay sang nịnh
bợ tâng hót bon cầm quyền hiện tại. VC, VG va CCC (Chống Cộng Cuội) không
phải là người Việt, cũng không đại diện cho người Việt, rất cần loại bỏ
khỏi danh sách người Việt.
Khoa học gia cũng có nhiều loại chẳng
hạn như KHG L. L. H (tôi gọi là chiêm tinh gia, chuyên trị sự dịch chuyển
sao trên trời như mấy tay tướng số tàu) người cười toe toét hãnh diện vì được
Nguyễn Tấn Dũng bắt tay. Mỗi lần nhìn tẩm hình này tôi lại muốn mửa!. Học làm
gì cho nhiều để “ Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng!”
Dương Nguyệt Ánh lại khác biệt một trời
một vực. Tôi là big fan của bà, không phải vì học vị, hoặc những phát minh khoa
học quốc phòng mà Mỹ phải ngưỡng mộ. Tôi gọi “bà” để tỏ lòng kính trọng
mặc dù bà nhỏ tuổi hơn tôi nhiều. Cái mà tôi tìm thấy ở bà là tinh thần yêu nước
mãnh liệt, sự biết ơn chân thành đối với những anh hùng, niềm ước ao một dân
tộc sẽ đứng sừng sững hiên ngang xứng đáng. Bà là người duy nhất (
theo tôi biết) mơ làm người Quang Trung và muốn chuyển tải điều đó đến với
những con em trẻ tuổi trong, ngoài nước. Bà cũng xác định được cuộc
chiến vệ quốc vĩ đại của Việt Nam Cộng Hòa trước sự xâm lăng từ “VNDCCH” (miền
Bắc) KHÔNG PHẢI NỘI CHIẾN. Điều nầy đặc biệt quan trọng trong cuộc đấu tranh
với kế hoạch hòa hợp hòa giải mà VC đang chủ trương và rất đông rắn rết bò cạp
VG đang hưởng ứng. Chiến đấu với VC ít nhất cần phải có một hiểu biết sâu
sắc như thế, nếu không coi chừng bị VC chôn sống (như tết Mậu Thân).
Tướng Luong Xuân Việt cũng vậy, ông
tướng trẻ này rất gắn bó với cộng đồng VNHN, nhất là những người lính nay đã
thuộc hàng cha chú. Một lần được yêu cầu ông đã hát tình ca sành sỏi như người
sinh ra lớn lên ở Saigon. Thật xúc động và cảm phục.
Đây chỉ là hai trường hợp nêu lên để “Tự
hào mình người VN”. Còn biết bao nhiêu gương anh hùng, guong yêu nước khác xuất
hiện không chỉ ở ngoài mà cả trong nước nửa. Chẳng hạn như THƯƠNG BINH VNCH.
Xin để ý tôi không gọi THƯƠNG PHẾ BINH theo thói quen của nhiều người. Tôi
không muốn làm họ tức giận. Chưa có Thương Binh nào của VNCH muốn bị coi là
tàn phế. Cụt chân lên tới tận đùi vẫn lê lết đi bán vé số, mắt mù, tay cụt vẫn
vắt đẩy người bàn chải, đồ lặt vặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm sống (Ai
không tin hãy cứ nhìn hình ảnh của anh Lê Hữu Tình). Họ, trong chiến
tranh vệ quốc đã hy sinh phần thân thể của mình. Cái mà họ không bao giờ để mắt
là DANH DỰ, LÒNG TỰ TRỌNG. Thương tật nhưng chưa bao giờ tự coi mình đã bị phế
bỏ. Hai câu chuyện có thật sau đây cho thấy anh em cứng rắn và tự lập như thế
nào:
Anh Nguyển văn Bé TQLC là hàng xóm của
tôi trước năm 1975. Khoảng 1972 anh trở về nhà với cánh tay phải cụt quá
khuỷu, tay trái bay mất phân nửa. Tôi không nhớ anh có vợ trước hay sau
khi giải ngũ, chỉ biết anh chị sống với nhau rất hạnh phúc và tạo dụng được cơ
ngơi kha khá nhờ vào việc thầu ván thông phế bỏ của quân đội Mỹ. Anh thuộc thế
hệ đàn anh của tôi cho nên anh hay kể chuyện chiến trường cho tụi con nít chúng
tôi nghe. Vụ hai cánh tay của anh là do anh xô té người bạn để tránh trái B40
bắn tới. Kết quả bạn anh vô sự, nhưng anh được giải ngủ với thân thể đầy thẹo
miếng và đôi tay đi nghỉ phép dài hạn. “ Đ. má tao muốn tự tử hết sức, mà đâu
có tay bóp cò súng. Đ. má tao tưởng tao phế bỏ rồi, không nhờ chị mày an ủi
chắc tao sống không nỗi,,,”. Vậy mà chỉ một thời gian ngắn anh chị đã làm ăn
khấm khá đủ tiền nuôi con và sắm cho gia đình mình một mái nhà. Anh mất tay
nhưng DANH DỰ và LÒNG TỰ TRỌNG của người lính TQLC vẫn còn nguyên. Hình
xăm “TQLC SÁT CỘNG chỉ còn chữ “ SÁ…” phần còn lại đã gởi hương cho gió
Đại Úy Ph. Th. Trúc Phân Chi Khu Trưởng
đi tù gần mười năm. Được tha vì bị xuất huyết não (stroke) một thân một
mình phải tự lo lấy.,ngày ngày đi bán từng vé số, những lần bệnh phải vào
nằm nhà thương thí (lót chiếu dưới đất). Hễ cứ hết bệnh thì lại bán về số
kiếm sống. Tôi biết rõ điều này vì anh là bà con của tôi. Mỗi khi từ Saigon
nghe tin anh bị bệnh tôi đón xe xuống Mỹ Tho để thăm, hề gặp tôi là anh khóc,
tôi cũng không cầm được nước mắt. Có bao nhiêu trong túi tôi móc ra đưa anh
hết ( mà tôi cũng đâu có nhiều) chưa bao giờ anh mở miệng xin. Anh
không phải là thương binh trong cuộc chiến nhưng trớ trêu thay lại trở thành “
thương binh “ khi ngung tiếng súng.
Đó mới là những anh hùng. Tôi cũng xin
cảm ơn nhiều vị đã đồng tình bỏ bớt chữ “Phế” khi nói về Thương Binh Anh Hùng
của chúng ta. Mới đây nhất Hội Cứu trợ Thương Binh, Quả Phụ Tử Sĩ đã phát động
phong trào “Mỗi Gia Đình Bảo Trợ một Thương Binh”. Điều nầy khó hay dễ tuỳ
thuộc mỗi người. Khó vì phải tìm cho đúng đối tượng, phải bỏ chút thì giờ đi
gởi tiền, phải tốn cước. Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng khi biết rằng kèm
theo món quà là cả tấm lòng mình. Cứ nghĩ anh em và gia đình sẽ có thêm chút
tài lực để trang trãi khó khăn, anh em ăn được tô phở nóng, hút điếu thuốc ngon
và ấm lòng tin tưởng rằng chúng ta không bao giờ quên công ơn của anh em. Thỉnh
thoảng viết một bức thư ngắn sẽ ủi an rất nhiều Đó là động lực giúp tôi tiếp
tục cho tới ngày nay mặc dù tôi cũng chẳng giàu có gì. (Tip: xin danh
sách từ quí cha DCCT, hoặc các hội đoàn đang bỏ công bỏ sức để cứu trợ anh em)
Người Viet Nam mình khoái Tàu, cái gì
thuộc về Tàu mới linh. Chẳng hạn anh Tàu Quan Vân Trường qua tới VN được nhiều
người xưng tụng là Quan Thánh. Người ta tin truyền thuyết Quan Vân Trường chịu
mổ sống chữa trị thương tích trong lúc vẫn uống rượu đánh cờ. Điều đó làm sao
so sánh được với tướng Nguyễn Biếu bị bắt ăn đầu lâu ngườI, bị trói dưới
chân cầu để chịu chết đuối. Theo Sử,Nguyễn Biểu chấp nhận trò thach đố
vẫn khảng khái kết tội bọn giặc cho tới giây phút cuốI “Không phải có nhiều dịp
để ăn thịt người phương Bắc”. Đối diện với cái chết mà không sợ, quyết tâm bảo
vệ danh dự của Tổ Quốc, theo tôi mới là Anh Hùng.
Cũng như thế, Sứ Thần Giang Văn Minh tác
giả của câu đối “Đằng Giang tự cổ huyết do hồng” địch lại với lời khinh miệt
của tướng giặc. Chấp nhận chết không chịu nhục mới xứng đáng được gọi là Thánh.
Anh (chị) chẹt nào cũng có tinh
thần Đại Hán. Chính Bá Dương người Đài Loan đã viết bài nêu lên những
thói hư tật xấu của chẹt. Nhiều anh qua tới VN được tôn xưng là thánh hiển, là
vạn thế sư biểu, Nếu có quyền, tôi sẽ gởi trả hết mấy anh
“Tử” (Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh Tử, Trang Tử ) về bên chẹt để mấy
ảnh sống với dân của mấy ảnh. Thánh hiền, sư biểu gi mà phán những câu còn thối
hơn kit. Chẳng hạn “ Quân xử thần tử thần bất tử bất trung, Tại gia tòng phụ,
xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (Hội Bảo Vệ Quyển Phụ Nữ sẽ kiện cho sạt
máu!), Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô (thành ra bây giờ bên Tàu nạn
thiếu phụ nữ trở nên trầm trọng), Nam vô tửu như kỳ vô phong (VN đang phá
tất cả kỷ lục thế giới chết vì rượu, tan nát gia đình vì rượu, thờ ơ với vận
mệnh đất nước vì rượu). Hãy để mấy anh “ TỨ “ R.I.P bên Tàu
Đó là một dân tộc mọi rợ. chúng nó có
thể mổ sống đồng bào mình để lấy nội tạng, ăn thịt bào thai đã tượng
hình (Hài nhi đã tượng hình dù chết hay sống vẫn là con người).
Tưởng đâu chỉ có những bộ lạc ở Phi Châu mới có Cannibalism ai dè một dân tộc
hơn năm ngàn năm lịch sử lại mọi rợ đến như vậy.
Hồi xưa khi Tàu đô hộ ta chúng nó
bắt dân ta sãn ngà voi, sừng tê giac…de bồi bổ sức khỏe. Khoa học chứng minh
thật ra chẳng có lợi lộc gì về mặt thể chất, chỉ là thõa mãn thú tính đầy đọa
người khác mà nhìn cho sướng con mắt. Theo thế giới, nạn khan hiếm tê giác, cá
mập là do bọn Tau kháo nhau về khả năng tình dục. Bắt nguyên con cá mập chỉ lấy
cái vi, phần còn lại quẳng xuống biển. Giết một con tê giác chỉ mua cái sừng,
phần còn lại…. bỏ!. Có dân tộc nào trên thế giới mọi rợ như thế không?
sừng tê, vi cá.. kích dục theo truyền thống lang băm của tàu thực ra rất
…lang băm và tào lao.
Do đó nếu tôi gọi Tàu là một dân tộc mọi
rợ chẳng có gì sai trái cả, xin quí ông Dũng Hùng Sang Trọng (cùng với bọn
đội đít Tàu) đừng buồn!
Lính VNCH là những Anh Hùng Vệ Quốc.
Phân tích một chút sẽ thấy điều này:
–
Họ từ dân mà ra. Cha mẹ anh em dòng họ bạn bè đều sinh ra và lớn lên ở đây. Bổn
phận của họ là bảo vệ Tổ quốc, đồng nghĩa với bảo vệ những người thân yêu
–
Mười tám tuổi mới được vào lính tuổi đã chín chắn, con nít quân đội không
nhận (trừ trường hợp tình nguyện voi…giay tờ của người khác)
–
Không cần phải uống thuốc “Hùng Tâm” của Tàu khi đánh nhau
–
Tinh thần “Vì Đại Nghĩa” truyền thống của người miền Nam. Tinh thần “Chống Cộng
Vì Quá Sợ Cộng” của người miền Bắc đã di cư vào Nam
–
Không phải ngẫu nhiên mà lính VC tránh né chạm trán với các lực lượng Tổng
Trừ Bị của QLVNCH
–
Không phải ngẫu nhiên mà lính VC dè chừng các đơn vị Nghĩa Quân và cả NDTV trên
đường tiến quân (những đơn vị này tuy không được trang bị đầy đủ như chủ
lực, nhưng với họ mất đất là mất hết,gia đình người thân và cả mạng sống.)
Ngày 30/4 NDTV Hố Nai Gia Kiệm, Long
Khánh vẫn cầm súng chiến đấu. Ngày 2/5 Nghĩa Quân ở một xã thuộc Nhà Bè vẫn
không đầu hàng.
–
Nếu lính miền Bắc giỏi như thế chúng đã nuốt sống miền Nam sau khi TT NDD bi
lật đổ. Đó là thời kỳ đen tối nhất về chính trị: Thượng bất chính (nhưng)
hạ (đã) bất loạn
–
Nếu lính VNCH không giỏi,Tết Mậu Thân miền Nam đã mất vào tay VC (Carbine M1,
M2, Garant M1…& AK 47, B40…)
–
Nếu lính VNCH không giỏi, VC đã làm gỏi An Lộc
–
Nếu lính VNCH đúng như những gì bọn VC và bọn truyền thông cánh tả Mỹ tiếp tay
tuyên truyền, dân chạy loạn ở bất cứ mặt trận nào cũng sẽ chạy về phía VC để
được giải phóng
–
Truyền thông cánh tả Mỹ phải thổi phồng khả năng đánh đấm của lính VC để tương
xứng với khả năng chiến đấu của lính Mỹ. Nếu đánh giá đúng ( như nhận định
của lính VNCH, đối thủ trực tiếp nhiều trận đánh lớn), chúng sẽ không thể trả
lời câu hỏi “ BV tệ như thế sao lính Mỹ không thắng được? “. Toàn là một bọn
láo toét!
–
Một đứa con nít 15, 16 tuổi chỉ biết có Bác, Đảng, đánh đấm như thế nào trước
một chiến binh dày dạn?
–
Nếu miền Bắc mất, sẽ không có những gương tuấn tiết như ở miền Nam sau 30/4.
Không chỉ sĩ quan, binh nhì cũng tự sát (Binh Nhì Hồ Đức Tâm). Điều này
chỉ xảy ra ở nước Nhật sau khi thua trận thời WW II!
–
Truyền thông cánh tả Mỹ muốn hạ nhục lính VNCH để đỡ mất mặt. Trong một cuộc
phỏng vấn sĩ quan QDNDVN về cuộc chiến tranh Việt Trung, sĩ quan miền Bắc nhận
xét “Lính Mỹ nhát hơn lính TC” (Thật ra lính Mỹ không nhát, nhưng bị đưa
vào một chiến trường trật lất, đánh nhau với một đối phuong trật gọng!)
– Lính VNCH thua trận vì
lệnh lạc bất nhất từ các cấp cao. Họ lại không còn vũ khí đạn dược tiếp liệu để
chiến đấu. Anh Hùng trong lực lượng của họ nhiều lắm,, từ những chiến binh tuần
tiết,những chiến bình không chịu đầu hàng, cho đến vị Trung Úy Phi Công (cùng
phi hành đoàn) bi bắn rơi trên bầu trời Saigon ngày 30/4. Có quân đội nào trên
thế giới làm được như vậy không?
Hà Nội thủ đô của nước CHXHCNVN là
do mấy anh VC xưng tụng. Đối với tôi Hà Nội chỉ là một cái đồng rác khổng lồ.
Xin quí vị quê ở Hà Nội đừng nóng.Tôi dân miền Nam bị quí ông văn nghệ sĩ mê
hoặc đinh ninh Hà Nội rất tuyệt với và rất xứng đáng. Có thể Hà Nội đã rất đẹp
và tuyệt vời trước khi HCM cũng đồng bọn đặt chân vào. Sau 75, khi lăng
HCM được xây không phải là chính báo Tàu đã từng sánh như một nhà xí thời La Mã
sao? Không phải Hà Nội là nơi mà tập đoàn bán nước cho Tàu đang trú ngụ sao?
Vậy nếu tôi gọi Hà nội sau 75 là đống rác khổng lồ thì sai trái chỗ nào?
rõ rằng chúng là loại rác rưởi phế thải “ chứ còn gì nữa? “.
May mắn cho Hà Nội vẫn còn những sĩ tử
yêu nước. Như cô thiếu nữ trẻ đẹp Mai Phương Thảo mà tôi đã xem trên you
tube, (ai chưa coi xin hãy coi cô gái Hà Nội nảy lên án bọn
CSVN). Tổ quốc mình tồn tại cho đến muôn đời chừng nào vẫn còn những con dân
như thế.
Thằng con tôi lớn lên ở đây không biết
gì nhiều về VN. Tuy nhiên tôi vẫn mớm vào óc cháu dữ kiện đất nước. Tôi
rất hãnh diện vì cháu biết HCM là ai, VC gian ác như thế nào. Tôi cũng dạy cháu
chữ VN thường dùng ở ngoài Bắc, trong Nam. Chẳng hạn ở vùng quê miền Nam gọi ba
là tía, mẹ là má, còn ngoài Bắc thời xưa họ gọi ba là cha, là thầy, thông
thường nhất là bố. Còn mẹ có đia phương gọi là u, bầm,đẻ. Một lần cháu đùa “ Bố
ơi bố xuống xơi cơm kẻo đẻ chờ..”. Cháu chọc tôi vì cháu biết tôi không
ưa chữ “ Bố “. Tôi nhớ có lần hai cha con tâm sự tôi nói tôi không thích chữ “
Bố “ vì nó nhắc tôi nhớ tới bao bố, vật dụng mà bọn VC sau này và VM trước đây
vẫn trói người nhét vô rồi liệng xuống sông. Cháu thắc mắc vì nghe tiếng thuyết
minh phim từ laptop của mẹ hay đọc những bài viết trên báo. Câu hỏi của cháu là
“ Như vậy mấy ông tác giả và mấy bà thuyết minh đều sinh ra ở đất VC hết hả
….BỐ?”
Mỗi lần tết đến là tôi kinh ngạc. Người
ta có thể chịu tốn đến bạc tý để vui xuân. Vậy dân VN nghèo hay giàu? đọc
kỹ một chút tôi mới phác giác những người dám bỏ ra số tiền lớn như
vậy ( nói tới tiến VN tôi lại phải làm bài toán coi bằng bao nhiêu
USD) đa số ở miền Bắc. Dân có tiền ( lương thiện hay không, ai biết
được) đâu có muốn chế độ CS sụp đổ, rất thờ ơ cho vận mệnh của đất nước.
Xin nhớ, người VN ở
hải ngoại chỉ đóng vai trò hỗ trợ. Chính người trong nước mới là lực lượng
chính để lôi đầu bọn tay sai bán nước xuống. Không vũ khí, quân đội chỉ có
tiếng nói và tình yêu tổ quốc dân tộc nồng nàn, người Mỹ, Uc, Canada, Pháp… gốc
Việt đã làm hết sức mình. Bọn VG, VC nằm vùng, CCC xuất hiện nhan nhản tạo cảm
tưởng chúng rất lớn đang hoạt động có lợi cho VC. Thực ra bọn này chỉ là một
thiếu số và phần nhiều đã bị cháy. Sở dĩ chúng hoạt động vì được đầu tư
đào tạo khả năng viết lách. Chúng không có sức mạnh. Sức mạnh thuộc về những
người Việt thầm lặng. Ho thầm lặng nhưng lúc cần họ sẵn sàng thể hiện sức mạnh
của mình qua hành động. Chẳng hạn như vụ Trần Trường, chẳng hạn như vụ bầu cử
HDH ở Texas và biết bao vụ việc khác.
Người VN hải ngoại trở nên hiền hơn
nhiều: Việt cộng đến Mỹ cảm thấy được bình an hơn. Chẳng hạn như một thằng
Thượng Tá CA (được con bảo lãnh) đang bình chân như vại ở nơi nào đó
trên nước Mỹ. Chẳng hạn như Việt cộng cái Hồng Beo từng là tình nhân của tướng
CAVC Nguyễn V Hưởng. Hưởng chắc đang sống đâu đó không xa. Bao nhiêu Việt cộng
khác có nợ máu thời cầm quyền đang thoải mái an hưởng của bóc lột trên khắp nơi
nhiều người Việt (từng là nạn nhân của chúng) sinh sống. Dĩ nhiên tôi
không hô hào bạo lực nhưng chúng ta chí ít có thể tố cáo bọn chúng với FBI vì
hiến pháp Hoa Kỳ vẫn đặt Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật. Theo tôi được biết
chưa có ai làm điều này.
28/01/2016
nguoiviettudo
Comments
Post a Comment