Hệ qủa của cuộc chiến tranh Việt Nam đã phá sản chủ nghĩa quái thai xhcn và cộng sản.
CSBV thắng cuộc chiến với súng đạn Nga Tàu, thua nhân tâm lúc cai trị
Lê Hải Lăng (Danlambao) - Miền Nam mất
trọn vẹn trong tay CS Bắc Việt vào ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cuộc chiến không
cân đối một bên là súng đạn Nga Tàu và khối Warsaw do Nga đứng đầu, một bên đã
không còn bạn bè viện trợ. Cái chết tức tưởi của VNCH là sai lầm khi chỉ nhận
một nguồn viện trợ, như TT Nguyễn Văn Thiệu trong một cuộc họp báo tại hải
ngoại đã nhận trách nhiệm để thua cuộc đồng thời ông cũng tự trách là lệ thuộc
vào viện trợ. Phàm ở đời người ta đã có lời khuyên đừng bao giờ bỏ trứng chung
một cái giỏ, giỏ bể là mất hết. Cũng vì lẻ đó mà nhiều nước nhược tiểu nhìn
thấy bài học VN họ kết bạn càng nhiều nước càng tốt là thế.
Con
cờ kẻ gây chiến tranh để nhuộm đỏ miền Nam là quá rõ ràng. Chính Lê Duẩn đã
nói: “Ta
đánh là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”. Người thua trong cuộc chiến không ai
khác là dân chúng hai miền Nam Bắc. Dân miền Bắc đã bị đảng bắt buộc hay bị
nhồi sọ để rồi hy sinh thân mạng và tài sản vì đảng CSVN tuyên truyền gian dối
lừa lọc “Mỹ
ngụy bóc lột dân đói rách” “Mỹ ngụy kềm kẹp không có tự do”… Dân miền Nam
chịu cực hình bóp nghẹt kinh tế như đánh tư sản, lùa đi khu kinh tế mới, cướp
tài sản bằng báng súng, trả thù chính trị như bắt quân cán chính trình diện học
tập cải tạo (tù khổ sai), lấy cơ mơ hồ “đồi trụy” để hủy hoại nền văn hóa nhân
bản bằng cách tịch thu đốt sách vở, tiêu hủy băng đĩa nhạc đồng thời bắt bớ
giam cầm giới nhà báo, văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ…
Lính
miền Nam thua cuộc chiến, nhưng là những người lính chiến đấu ngẩng đầu hãnh
diện có chính nghĩa bảo vệ vùng đất tự do dân chủ. Mọi người dân đều bình đẳng
trước pháp luật công minh, yếu tố nhân quyền được tôn trọng triệt để, phát huy
dân sinh song song với phát triển kinh tế dù bị khiếm khuyết vì tình trạng
đương đầu với chiến tranh nhưng ngư dân tự do đánh cá, nông dân có ruộng cày,
công nhân có nghiệp đoàn với đầy đủ luật lệ bảo vệ lao động. Mọi người khắp nẻo
đường đất nước, mọi sinh hoạt cá nhân, tổ chức, đoàn thể, tôn giáo nằm trong
khuôn khổ hiến pháp với thể chế tam quyền phân lập qui định.
Qua
hai nền Đệ I và Đệ II cộng hòa dù chế độ dân chủ không hoàn toàn nhưng dân
chúng an cư lạc nghiệp, quyền tư hữu chính phủ tuyệt đối tôn trọng theo hiến
định. Quân đội, cảnh sát, công chức phục vụ cho lợi ích chung Tổ quốc- Danh
dự-Trách nhiệm, không phục vụ riêng cho một đảng phái cực hữu hay cực tả nào.
Trong lúc đương đầu sự phá hoại hạ tầng cơ sở của CSBV và đứa con CSBV tạo ra
là MTGPMN, quân dân cán chính khắp các tỉnh thành đã nêu cao gương hy sinh vì
dân vì nước. Do ý thức của người dân chọn lựa giữa cái ác độc bạo tàn CS với
cái thiện cái tốt quốc gia, cho nên CSBV đã thất bại nặng nề trong biến cố Mậu
Thân 68 không chiếm đất giành dân như chúng muốn để mặc cả tại hội nghị. CSBV
thêm một lần thất bại trong cuộc tổng công kích Mùa hè 72, chiếm tới đâu người
dân bỏ chạy tới đó dù phải chết oan uổng nghiệt ngã dưới tầm đạn pháo trực xạ
của CS. Dân chúng không có súng trong tay để tự bảo vệ khi bị CS tàn sát, nhưng
họ đã can đảm bất chấp nguy hiểm chọn sự sống trong cái chết để trốn chạy CS
như An Lộc tỉnh Bình Long, đại lộ kinh hoàng giữa đoạn đường Mỹ Chánh -Hải Lăng
tỉnh Quảng Trị. (Mùa hè đỏ lửa 72). Người lính triệt thoái bỏ chạy và dân hùa
nhau đi theo tìm đường sống sót trên Liên tỉnh lộ 7 (tháng 3/75), thế mà bộ đội
cộng sản cố vây hãm tàn sát cho bằng được. Tinh thần của võ sĩ lên võ đài là
không đánh bồi đối thủ bị ngã trong tư thế chưa kịp ra hiệu đầu hàng. Trái lại
CSVN không chừa một thủ đoạn tàn ác nào miễn là giết càng nhiều người Việt càng
tốt có lợi cho quan thầy Nga, Tàu.
41
năm trôi qua đảng CSVN trên giấy tờ đơn trương văn kiện hàng ngày có 6 chữ: độc
lập-tự do-hạnh phúc. Có độc lập không khi Trung cộng kiểm soát lãnh vực kinh tế
bằng phần đông đấu thầu vào tay họ, có tự chủ không trong lúc mất dần dần thác
đồi, đất biên giới, hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa về tay TC. Người phát ngôn Lê
Hải Bình ca ngợi Nghị quyết về biển Đông của Quốc hội Mỹ, trong lúc Quốc hội
Việt Nam không dám nhắc tên TC nói chi tới họp hành để ra Nghị quyết phản đối.
Có tự chủ không khi ông TBT Nguyễn Phú Trọng ca ngợi hợp tác 4 tốt 16 chữ vàng
với Thường Vạn Toàn giấy ký chưa ráo mực thì mới đây trong cuộc họp báo chiều
14/4, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình: “Một
lần nữa khẳng định chủ quyền không tranh cãi với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa và việc Trung Quốc đưa chiến đấu cơ ra khu vực thuộc Hoàng Sa là hành động
xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền Việt Nam, đe dọa nghiêm trọng hòa bình trong
khu vực”
Có
tự do ngôn luận, tự do tư tưởng không, khi trong tháng ba vừa qua tòa án mà ai
cũng biết đảng CSVN chỉ đạo phạt tù ông Basam Nguyễn Hữ Vinh 5 năm tù về tội
dám nghĩ dám viết dám phê bình công khai chính sách sai lầm của đảng CSVN. Có
tự do diễn đạt ý tưởng không khi phạt 4 năm tù dành cho Nguyễn Ngọc Già (Nguyễn
Đình Ngọc) chỉ vì viết báo nêu “cơ chế” sai lầm mà cựu chủ tịch quốc hội Nguyễn
Văn An đã có lần phê bình lỗi tại hệ thống đảng CSVN.
Dân
có hạnh phúc không, khi nhà nước CHXHCNVN dùng quân đội công an côn đồ dân
phòng đi cưỡng chế đất đai của dân nghèo, của chùa, của nhà thờ. Chỉ có cán bộ
đảng viên mới có hạnh phúc nhờ tham nhũng, nhờ ăn cướp của dân qua cái Chỉ thị
15 do đảng đưa ra là không được điều tra đảng viên.
Hạnh
phúc là cái chi chi trong lúc hàng ngày người dân chết nhan nhản trong tay cảnh
sát, công an mà luật rừng của đảng luôn luôn bao che tội ác do những tên cán bộ
quan chức học tập tấm gương đạo đức HCM gây ra.
Nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa có đáng mang theo sau
hai chữ Việt Nam không khi TBT nói rằng đảng CS lãnh đạo quân đội. Giặc Tàu đã
chiếm Hoàng Sa, Trường Sa đặt các nơi này có sân bay, có hải đăng có căn cứ quân
sự, vậy quân đội dưới sự lãnh đạo của ông Trọng trốn đâu. Hay là vì ông đã lở
ôm hôn giặc cho nên chờ ngày sửa tên từ nước CHXHCNVN thành tên tỉnh lỵ nước
CHXHCN China
CSVN
thắng cuộc chiến với súng đạn Nga Tàu. CSVN đã tuyên truyền bịp bợp là miền Nam
tay sai bán nước trong lúc quân đồng minh rút đi không mang theo một tấc đất.
Họ cũng đã đóng quân trên nước Đại Hàn, Nhật, Đức, Anh, Ý… để bảo vệ nền hòa
bình chung, duy trì phát triển thịnh vượng có lợi ích chung. Trung Cộng đã lộ
rõ bộ mặt xâm lăng khi dùng sức mạnh quân sự kinh tế của mình rồi đặt ra đường
9 đoạn (9 dash line) muốn một mình ôm trọn biển Đông làm của riêng.
Chế
độ miền Nam sụp đổ vì lý do gì đi nữa. Họ thắng nhân tâm trong lúc đảng CSVN
mất hết cả niềm tin trong dân. Dưới sự lãnh đạo “vinh quang” của đảng người ngư
dân mất biển, người nông dân mất đất, người công nhân bị bóc lột, học trò bị
tẩy não, thầy giáo mất bản lĩnh vì đảng hóa hệ thống giáo dục. Trong số đó có
người đã dũng cảm đứng lên với biểu tượng hình ảnh Việt Nam Cộng Hòa. Không
những đảng CSVN sợ mà trấn lột bắt bỏ tù Nguyễn Viết Dũng (mãn hạn tù 13-4 vừa
qua), CS còn bắt bỏ tù tổng cộng 10 năm tủ cho 3 người đàn bà tuổi già là Ngô
Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Bé Hai, Nguyễn Thị Trí .
Đảng CSVN
giỏi tuyên truyền dùng súng đạn ngoại bang để chém giết dân mình. Khi nắm toàn
vẹn quyền hành trong tay, đảng CSVN ngu xuẩn trong đường lối cai trị. Đảng CSVN
đã và đang đu dây trong cái quỹ đạo Trung Cộng. Cái dây thòng lọng chòng chành
ở cổ.
Sau 41 năm VNCH dù thua cuộc, nhưng đã để lại một di sản
trong lòng dân mà ở đó không ai có thể cướp đi được. Ấy là nhân tâm, nhân ái,
nhân bản mà 21 năm đã cấy rể đâm chồi nẩy lộc nhánh hoa tự do dân chủ.
Để kết luận xin lấy cảm nghĩ của một nhà văn miền Bắc Dương Thu
Hương trả lời cuộc phỏng vấn của nhà báo Đinh Quang Anh Thái tại Paris:
-
ĐQAT: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ
khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự trù phú vật chất của miền Nam thì
bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?
- DTH: Vào
Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con
người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất
cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền
văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự
hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân
tộc Việt Nam phạm phải.
Và
xin đơn cử người Mỹ nổi tiếng trong địa hạt phim trường đã lầm đường nghe tuyên
truyền là tài tử Jane Fonda năm 1972 tại Hà Nội đội nón ngồi trên xe cao xạ
(dùng hạ máy bay) chụp hình. Năm 2011bà viết một bài trên báo Huffpost ân hận.
Năm 2013 trong một show TV Jane Fonda đề cập tới tấm hình là tỏ vẻ hối tiếc:
unforgivable mistake (lỗi lầm không thể tha thứ). Ngày 19-1-2015 lại một lần
nữa tài tử 77 tuổi này nói: “It
hurts me and it will try my grave that I made a huge, huge mistake that made a
lot of people think I was against the soldiers” (Chuyện đó làm tổn thương lòng
tôi cho đến khi xuống mộ mà tôi đã mắc phải lầm lỗi trọng đại làm bao nhiêu
người nghĩ rằng tôi chống lại những quân nhân)
Đó
là hai nhân chứng sống có tên tuổi nói lên tâm trạng của họ bị lừa.
Qua
41 năm cho dù VNCH không còn. Nhưng những người nằm xuống cho tự do dân chủ
nhất định phải mỉm cười nơi chín suối, vì họ đã hy sinh trọn vẹn cuộc đời cho
chính nghĩa lẻ phải công bằng bác ái.
CSVN
thắng cuộc chiến với súng đạn Nga, Tàu. Trung cộng đã thành công phần nào trong
dự tính Hán hóa dân tộc Việt qua bàn tay đảng CSVN. Nhưng đảng CSVN đã thua
nhân tâm trong lòng dân. Đảng CSVN mất đất đứng cội nguồn dân tộc.
Ngày
đứng dậy quật cường lấy lại tự chủ tự cường không còn bao xa khi áp bức bất
công đầy dẫy. Và khi mà lòng yêu nước đã lên đến cao độ trong con tim đa số
thầm lặng cúi đầu chịu đựng 70 năm rồi, ngọn lửa bùng lên đốt cháy tập đoàn tay
sai và ngoại xâm ra khỏi bờ cõi chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Comments
Post a Comment