Xin cảm ơn Âm thoại viên Binh Nhất Trà Văn Sáu.
Son Cao 9 hrs · Quảng Trị ơi...."Tau chào mi". Cái quê hương tôi thời bom đạn. Diễn tả ư...Không sao nói hết. Con người khi thịnh vượng, thanh bình. Rất dễ quên đi những ngày máu lửa, khổ cực. Bên lề của cuộc chiến đẫm máu, thê lương là những hình ảnh mơ mộng của những người thanh niên trẻ . " Xếp bút nghiên theo việc kiếm cung ". Không có mơ mộng, không có hy vọng, cái tuổi trẻ "ngày ấy" làm sao sống được. Khi hàng ngày, hàng giờ, từng lớp một ngã xuống. Chiến tranh mà, nó khốn nạn và ác nghiệt vô cùng. Trót sinh ra vào buổi chiến chinh Đêm gác giặc, trên chiến hào phơi xác bạn. Hai câu thơ này của tôi, nó cũng na ná như một bài thơ nào đó. Nghe tiểu thuyết, kịch tính cho sôi nổi bài văn. Nhưng không....Nó là sự thật. Cuộc chiến nó mỗi ngày thêm khốc liệt. Pháo nổ, đạn bay. Sau một ngày hay vài ngày giao tranh đẫm máu. Tản thương không được. Xác bạn, gói chặt vào tấm nhựa Poncho, khiêng để trên chiến hào. Người còn sốn...