Đọc bài của nhà văn Văn Quang.
Văn Quang -
Viết từ Sài Gòn ngày 29.9.2015
Sau lũy tre
làng, dân è cổ ra nuôi họ hàng nhà quan
Nếu mở một tờ báo lớn hay nhỏ ở VN hiện nay ra xem, ngày nào cũng
nhan nhản những chuyện đâm chém, trộm cướp, từ trộm gà trộm chó ở nông thôn đến
chuyện đục két sắt, trộm xộc vào nhà chém trước cướp sau ở ngay thành phố.
Chuyện vợ giết chồng, chồng giết vợ rồi đào hố chôn vợ dưới gầm giường,
chém loạn xạ cả người hàng xóm.
Ngô Minh Đức
mới 17 tuổi giết cô giáo rồi đốt xác phi tang, đứng trước tòa nhận 18 năm tù
Chuyện buôn bán ma túy, chuyện cậu học sinh Ngô Minh Đức mới 17 tuổi
giết cô giáo rồi đốt xác phi tang hoặc giết bạn học rồi quẳng xác xuống sông hoặc một nhóm thanh niên trẻ măng trộm cướp
chỉ để đi nhậu.
Nhóm
thanh niên chặn xe cướp tài sản để lấy tiền đi nhậu
Nơi xảy ra vụ con giết cha
Thậm chí con giết cha như bi kịch mới đây, vụ án mạng thương
tâm trên xảy ra vào khoảng 12h ngày 20/9 vừa qua, tại thôn Thái Lâm, xã Thái
Hòa, huyện Triệu Sơn (Thanh Hóa). Lê Văn Thạch (SN 1991) đi uống rượu với
bạn bè về, thấy ông Lê Văn Thái (SN 1964), bố mình, đang nằm trong buồng. Không
nói gì, Thạch bất ngờ dùng dao nhọn (loại dao Thái Lan) lao tới đâm một
nhát chí mạng kiến ông này tử vong tại chỗ…
Tất cả chỉ vì đạo đức suy thoái ngay từ lũy tre làng. Người ta nói
thời phong kiến đang trở lại, nhưng thực ra thời phong kiến không đến nỗi loạn
luân, loạn lạc đến như thế.
Thời nay còn hơn cả thời phong kiến xưa. Ông đại biểu Nguyễn Xuân Tỷ
đã từng nói tước Quốc Hội VN: “Có hẳn một “đội ngũ” làm cán bộ có mấy năm mà
trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả “ngàn tỉ đồng” thì quả là khủng
khiếp”. “Khủng khiếp hơn, đó là “cưỡi lên đầu nhân dân, còn kinh khủng hơn địa
chủ, tư sản ngày xưa”.
Cả một bầy sâu trong sau lũy tre làng đang đục khoét, lừa bịp, cướp
đất, cướp nhà, cướp của, hà hiếp người nông dân đến tận cùng. Từ ông bí thư, bà
chủ tịch xã đến anh thư ký quèn cũng hè nhau trấn lột đến cả cái khố rách của
dân. Họ có thể làm được như vậy bởi cả nhà, cả họ kéo nhau ra làm quan. Bố làm
chủ tịch, con trưởng phòng tài chính, con gái làm kế toán, con dâu làm thủ quỹ,
con rể ký phiếu chi thu… Đến nỗi người làng có câu “Con kính thưa bố, thưa đồng
chí chị dâu”. Nghe lộn ruột.
Điều quan trọng hơn, không phải chỉ ở huyện Mỹ Đức mà sau khi báo
chí đăng tin này, hàng trăm email của bạn đọc gửi về tòa soạn VietNamNet ngày
16/9 gần như đều đồng thanh: “Ở địa phương tôi
cũng thế! ”, và “Ở đâu chẳng vậy”. Nó đã trở nên một hiện tượng
quen thuộc và “bình thường” trong cả nước. Có hàng ngàn hàng vạn chuyện như vậy.
Nỗi nguy của toàn dân chính là ở đó. Bạn hãy nhìn cảnh “vui vẻ” này:
Hiện nay dư luận đang xôn xao bởi cái tin Bộ máy chính quyền tại
huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội – Thủ đô của nước CHXHCN VN– có 13 phòng, ban thì hơn
10 người là anh em, họ hàng với lãnh đạo huyện.
Mỹ Đức là huyện thuần nông ở Hà Nội với nhiều danh lam
thắng cảnh như khu danh thắng Hương Sơn, hồ Quan Sơn. Tại đây có nhiều cán
bộ UBND huyện là người nhà của bí thư huyện ủy và lãnh đạo UBND huyện.
Theo tố cáo, nhiều cán bộ công tác tại các vị trí quan trọng của
UBND huyện có liên quan trực tiếp tới Bí thư Huyện ủy Mỹ Đức Lê Văn Sang (tái đắc
cử nhiệm kỳ 2015-2020).
Cụ thể: Bà Lê Thị Vĩnh, Trưởng Phòng Tài chính - Kế hoạch, là cô
ông Sang; bà Đỗ Thị Lê Hương, Phó chánh Văn phòng Huyện ủy, là con thông gia với
ông Sang; ông Lê Văn Nhiệm, phó ban quản lý dự án, là em họ ông Sang; bà Lê Hải
Hồng, Phó Phòng Kinh tế, là chị họ ông Sang; ông Lê Văn Sức, Trưởng Phòng Dân tộc
học, gọi ông Sang bằng chú; bà Nguyễn Thị Hòa, Phó Ban Dân số và Kế hoạch hóa
gia đình, là em bên họ vợ ông Sang; Nguyễn Thị Duyên, kế toán Phòng Quản lý đô
thị, con dâu ông Sang...
Còn ông Nguyễn Văn Hậu, Phó Chủ tịch huyện Mỹ Đức, có 2 con trai là
Nguyễn Văn Hùng, Phòng Tài chính - Kế hoạch và Nguyễn Văn Hưng, Phòng Nội vụ của
huyện.
Không phải họ hàng, không có cửa vào làm cán bộ xã
Một thí dụ khác như người dân xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa hiện đang
râm ran phẫn nộ khi phần lớn cán bộ được tuyển dụng vào các chức danh ở xã đều
là họ hàng của ông Đặng Tín, Bí thư Đảng ủy xã Hòa Tâm
Có đến hơn 2/3 cán bộ ở xã là bà con, dòng họ của bí thư Đảng ủy.
Nhiều người trong số đó không có trình độ, không có chuyên môn trong khi những
người có bằng đại học lại không thể xin được việc ở xã này. Trong số 23 cán bộ
xã đã có 18 người là bà con họ Đặng hoặc bà con phía vợ của vị bí thư này. Ngay
Ban Thường vụ Đảng ủy 3 người, có 2 người là chú cháu, gồm Bí thư Đặng Tín và
Phó Bí thư Đặng Thị Dung. Ông Huỳnh Thanh Nam, một người dân ở xã Hòa Tâm, cho
biết:
“Dân xã tôi gọi đây là thời của họ Đặng trị. Không phải người của
dòng họ này thì không có cửa vào làm cán bộ xã Hòa Tâm”.
Trong khi 100% cán bộ xã đều không có bằng đại học, một số cán bộ
là họ hàng với bí thư xã còn chưa có bằng cấp 3, còn con em người dân ở xã này
tốt nghiệp đại học trở về thì không thể xin được việc.
Cụ thể, trường hợp anh Huỳnh Thanh Tú, tốt nghiệp Đại học Quy Nhơn
chuyên ngành tài chính kế toán hơn 3 năm nay nhưng hiện phải đi phụ nuôi tôm.
Anh Tú nói: “Tôi nghĩ mình về quê với hy vọng làm được một việc gì đó. Vậy mà
đã nộp đơn rất nhiều lần vào xã nhưng rồi vẫn không được tuyển dụng. Họ chỉ tuyển
bà con có liên quan đến họ Đặng, không quan tâm đến bằng cấp”.
Lần nộp đơn gần đây nhất của anh Tú là khi xã tuyển công an viên
nhưng anh cũng bị loại. Trong khi đó, ông Nguyễn Văn Phúc là chồng của phó bí
thư Đảng ủy xã và là cháu rể của ông Đặng Tín được tuyển dụng mặc dù ông Phúc
chỉ có bằng trung cấp. Về trường hợp tuyển công an viên, ông Lê Văn Hoàng, Chủ
tịch UBND xã Hòa Tâm, thừa nhận có nhiều hồ sơ xin tuyển, trong đó có hồ sơ của
anh Huỳnh Thanh Tú. Tuy vậy, ông Đặng Tín lại ngụy biện rằng xã tuyển ông Phúc
là do chỉ một mình ông này nộp hồ sơ ứng tuyển vào chức danh công an viên. Thế
còn đơn của những người như anh Tú thì ông quên luôn. Người dân chỉ còn biết
nhún vai phê hai chữ “đểu thật”, đúng là “Thời đại đồ đểu, đểu từ làng đểu ra,
đểu từ ngoài đểu vào”.
Một thí dụ cụ thể khác về sự ăn chặn ăn bớt tiền của dân
Trưởng thôn bị tố mạo danh chữ ký để ăn chặn tiền cấp phát cho dân
Thời gian vừa qua, người dân trên địa bàn thôn 8 (thị trấn Ea Kar,
huyện Ea Kar, Đắk Lắk) xôn xao trước sự việc vị trưởng thôn này đã nhận tiền
kinh phí hỗ trợ người trồng lúa theo nghị định của Chính phủ từ thị trấn để
phát cho dân, tuy nhiên trưởng thôn đã lập khống danh sách, mạo danh chữ ký của
dân để ăn chặn tiền.
Bà Hoàng Thị Tiến - Trưởng thôn 8 cho rằng do mình “nhầm”
chứ không cố tình ăn chặn tiền của dân
Tóm tắt sự việc, vào tháng
5/2015, chính phủ hỗ trợ người trồng lúa từ năm 2013 đến năm 2015. Tại đây, vào
đầu tháng 6/2015 UBND thị trấn Ea Kar đã giao lại số tiền hỗ trợ trên
12.700.000 đồng cho bà Hoàng Thị Tiến - Trưởng thôn 8 để về cấp phát lại cho 44
gia đình.
Theo phản ánh của người dân thôn 8, sau khi bà Tiến nhận tiền về đã
không hề thông báo lại cho dân biết và không hề chi trả tiền cho người dân. Sự
việc chỉ được phát giác khi một gia đình dân trong thôn biết thông tin từ UBND
thị trấn Ea Kar đã cấp phát tiền cho thôn lúc này bà Tiến mới… vội vã tìm gặp
các gia đình dân để đưa tiền.
Vậy mà bà Trưởng thôn Hoàng Thị Tiến trơ tráo biện minh: “Cái này
có thể trong quá trình lập danh sách tôi bị nhầm lẫn nên phần nhận tiền này tôi
đã lỡ ký thay”. Chao ôi, sao mà bà Trưởng thôi “nhầm” khôn thế, nếu không ai
phát giác ra bà cho nó “nhầm” luôn, đút tiền vào túi vốn đã đầy ắp của bà.
Chủ tịch xã mượn bằng anh vợ để "thăng quan tiến chức"
Ngày 19-10, thông tin từ UBND huyện Hậu Lộc (tỉnh Thanh Hóa) cho biết
cơ quan này đã ra quyết định cách chức ông
Hoàng Văn Đồng, Chủ tịch UBND xã Tiến Lộc với lý do sử dụng bằng giả.
Tấm bằng tốt
nghiệp của anh vợ được ông Hoàng Văn Đồng mượn để thăng quan, tiến chức
Chỉ khi nhận được tố cáo của dân, Ủy ban kiểm tra huyện Hậu Lộc mới
vào cuộc xác minh và có kết luận ông Đồng không có bằng tốt nghiệp phổ thông 3
mà mượn bằng của anh vợ sửa thành của mình để hợp
thức hóa hồ sơ giấy tờ. Ngoài ra, cơ quan này còn phát hiện ông Đồng có nhiều
sai phạm trong công tác quản lý, điều hành. Cụ thể, ông Đồng đã lập hồ sơ khống
để rút hơn 280 triệu đồng tiền hỗ trợ của Nhà nước và có dấu hiệu buông lỏng quản
lý về đất đai.
Thật chuyện bằng cấp của nhiều quan cán ở VN không thể nào tin nổi.
Mua bằng, học giùm thi hộ, bằng gì cũng có. Chuyện từ nông thôn đến quan cao cấp
là như vậy rồi.
Bà hiệu trưởng ăn chặn tiền của cả học sinh nghèo
Từ những năm 2011, bà Phan Thị Giang - Hiệu trưởng Trường Mầm non
xã Ngân Thủy (nay bà Giang đang là Hiệu trưởng Trường Mầm non xã Phú Thủy) đã
cùng những người thân tín đang công tác tại trường “ăn chặn” tiền hỗ trợ cho
các cháu ở các lớp học vùng cao (mỗi cháu 120.000 đồng/tháng) và tiền lương của
các giáo viên dạy hợp đồng tại trường, mỗi giáo viên ít nhất 2 triệu đồng/tháng.
Trường Mầm non xã Ngân Thủy (huyện Lệ Thủy, Quảng Bình) nhỏ bé như thế này
mà bà hiệu trưởng ăn chặn hàng trăm triệu đồng của học sinh nghèo
Bước đầu, cơ quan chức năng của huyện Lệ Thủy đã xác định bà Phan
Thị Giang và các "cộng sự" đã “ăn chặn” hàng trăm triệu đồng.
Lám nhà giáo mà vô lương tâm đến thế thì dạy dỗ con em sẽ trở thành
những công dân như thế nào?
Sao hồi này nhiều bà làm quan và tham thế. Thời phong kiến xưa làm
gì có mấy cảnh này. Chỉ có thời đại này mới sản xuất ra nhiều phụ nữ “anh hùng”
như thế.
Xây cầu 3 tỉ rưỡi chỉ để phục vụ ông chủ tịch xã
Đó là chuyện “ly kỳ” ở xóm 6, xã Sơn Thọ, Hà Tĩnh. Tóm tắt là để có cây cầu qua suối,
nhà nước đã bỏ ra số tiền 3 tỉ rưỡi làm chiếc cầu phục vụ dân. Theo lời lãnh
đạo Ban Quản Lý Dự án 3 (đại diện chủ đầu tư) lại cho rằng, khảo sát thiết kế với
đại diện chính quyền địa phương, số người qua lại vị trí xây dựng cầu Khe Tây
là 500 lượt/ngày đêm!
Cây cầu “hoành tráng” này chỉ phục vụ gia đình ông chủ tịch xã
Cây cầu mới này phục vụ cho khoảng vài chục gia đình dân. Nhưng thực
tế khác hẳn. Cây cầu này nằm gần nhà ông chủ tịch xã Nguyễn Văn Hoàn. Người dân
hầu như chẳng ai biết vì muốn đi qua cây cầu mới này phải vượt rừng lội suối
không tiện lợi bằng con đường qua cầu mà họ thường đi.
Theo ông Nguyễn Hữu Hòa, từ lâu nay, người dân xóm 6 đều đi bằng đường
bê tông dẫn ra cầu Gãy. Còn nếu muốn đi cầu treo thì phải đi đường rừng, lội suối.
Ông nói: “Không lẽ chúng tôi
lại vượt qua 2 cái khe, băng rừng để đi cầu treo? Trong khi đường bê tông dẫn
ra cầu Gãy thì dễ đi hơn nhiều”.
Còn bà Nguyễn Thị Minh nói thẳng:
“Tôi chỉ nghe họ bảo làm cầu thì biết vậy thôi, chứ chúng tôi có đi qua cầu
đâu? Chúng tôi cũng không ký gì cả".
Đúng là thời đại này nhiều chuyện quái đản. Rất nhiều nơi người dân
và học trò phải liều mình đu dây qua suối dữ, vậy mà một cây cầu hơn 3 tỉ làm
ra chỉ để cho gia đình ông chủ tịch xã đi thì ngân sách nào chịu cho thấu.
Dân cứ è cổ ra đóng tiền nuôi quan tham. Bãn đọc thử nhận định xem
thời đại này là thời đại gì? Có phải là hết thời đại đồ đá, thời đại đồ đồng
tàn lụi nay đến“thời đại đồ đểu” không?
Văn Quang
~~~~~~~~~~~~~~~~
* Trang
bài viết của Nhà văn Văn Quang
Comments
Post a Comment