Du Khách VN: “HÀNH KHÁCH LÀ THƯỢNG ĐẾ” !!!
Khách hàng không phải là Thượng đế.... như ở VN.. thường có khẩu hiệu như thế...
Mà khách hàng phải là cán"búa tạ".. thì mới là thượng đế ..ở VN.. mà thôi....
Mời đọc câu chuyện về các "cán ngố"... cứ tưởng mình ở trong nước..??!!! họanh họe
,hợm mình... phải học bài học "văn minh tiến bộ".. kẻo đi tới đâu.. người ngọai quốc.. họ Khinh cho...!!!
“CHUYỆN
CÓ THẬT… THẬT
BUỒN”
Du Khách
VN: “HÀNH KHÁCH LÀ
THƯỢNG ĐẾ” !!!
Chuyến
bay từ Long Beach-
San Francisco có một
đoàn khách du lịch
VN khoảng 10 người,
họ ăn mặc rất đẹp
(quần áo, giày dép,
túi xách tay toàn đồ
hiệu đắt tiền…) Khi
check-in hành lý do
hành lý xách tay quá
quy định (over 15
bls= 7 kgs) nên
không được phép mang
lên máy bay. Khi lên
máy bay họ yêu cầu
tiếp viên (tv) :”can
you keep my suitcase
for me?”, họ chỉ lên
overhead locker. Cô
tv (Asian-America)
nói: “you have to do
by yourself” và đứng
nhìn họ tự làm.
Họ lẩm bẩm chửi bằng tiếng VN: “Bọn cà chớn…tiếp viên gì mà mất dạy, vô lễ… Ở VN mà như vậy tao tát cho vãi cái…”. Cô tiếp viên nhìn họ làm xong, yêu cầu họ ngồi xuống, cài dây an toàn lại và quay về vị trí để cất cánh.
Khi
máy bay vừa bay ở độ
thăng bằng, cô tiếp
viên đi xuống cùng 1
người tiếp viên nam
(khoảng 50 tuổi ,
tiếp viên trưởng –
chief-purser) và nói
chuyện với những
người khách VN. Cô
ta giới thiệu bằng
tiếng Việt: Tôi là
người Mỹ gốc Việt,
hồi nãy các anh chị
lên máy bay có thái
độ cư xử và ăn nói
không đúng, vì vậy
tôi yêu cầu purser
xuống đây để nói
chuyện với quý vị:
1.
Chúng tôi chỉ giúp
đỡ những người cần
được giúp đỡ.
2. Chúng tôi không cho phép bất cứ người nào coi thường nghề nghiệp của chúng tôi.
3. Chúng tôi yêu cầu quý vị phải xin lỗi về lời nói của quý vị.
2. Chúng tôi không cho phép bất cứ người nào coi thường nghề nghiệp của chúng tôi.
3. Chúng tôi yêu cầu quý vị phải xin lỗi về lời nói của quý vị.
30
giây im lặng, một
người trong số họ
lên tiếng đính
chính: “Tôi tưởng
khách hàng là
“THƯỢNG ĐẾ” và tiếp
viên phải phục vụ
“THƯỢNG ĐẾ” vì chúng
tôi đã bỏ tiền ra
mua vé máy bay nên
chúng tôi có
quyền…”.
Sau
khi nghe cô tiếp
viên dịch lại, tiếp
viên trưởng (purser)
nói: “Quý vị không
phải THƯỢNG ĐẾ hay
NỮ HOÀNG (King or
Queen). Quý vị là
customers. Quý vị
phải bỏ tiền ra để
mua vé để được chúng
tôi vận chuyển.
Chúng tôi cần
customers, nhưng là
good customers, not
bad customers và
phải theo luật lệ và
quy định của chúng
tôi.
Vì
vậy chúng tôi sẽ từ
chối quý vị trên
những chuyến bay của
chúng tôi. Nếu quý
vị đã mua vé cho
những chuyến bay
sau, chúng tôi sẽ
hoàn trả lại tiền.
Quý vị sẽ liên lạc
với văn phòng hãng
để lấy lại tiền và
đề nghị quý vị ký
vào giấy tờ từ chối
vận chuyển, đồng
thời chúng tôi sẽ
gửi thông báo và gửi
tất cả các thông tin
của quý vị đến tất
cả các hãng hàng
không của Hoa Kỳ”.
15 phút sau, tất cả
10 người đều phải ký
vào biên bản.
Tất cả các hành khách đều nhìn họ và lắc đầu. Riêng tôi cảm thấy xót xa và buồn cho họ. Tuy không còn là tiếp viên của VNA nhưng tôi vẫn rất buồn và mất ngủ nhiều đêm chỉ vì câu hỏi: “Các bạn của tôi ơi! Bao giờ các bạn mới có đủ can đảm, mạnh dạn và tự tin để đối đáp và cư xử như cô tiếp viên người Mỹ gốc Việt này?”
NguyenDacSongPhuong
Comments
Post a Comment