Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.
Vào
những giờ phút hấp hối của miền Nam, trận chiến cuối cùng ở Xuân Lộc
cũng là một kỳ tích để nhân loại ngưỡng phục. Sư Ðoàn 18 Bộ Binh đã anh
dũng giữ vững tuyến phòng ngự, chặn đứng được sự tấn công ào ạt của 5 sư
đoàn cộng sản với xe tăng và đại pháo 130 ly hùng hậu. Nhưng biển người
của Văn Tiến Dũng đã phải đứng khựng lại, phải bỏ rơi Xuân Lộc, đi
đường khác vòng về Saigon, để lại hơn hai ngàn xác chết. Jean Lacouture,
một nhà báo Pháp có lương tâm đã nhỏ rơi nước mắt khi tường thuật trận
Xuân Lộc và thảng thốt kêu lên, “Cái quân lực đó quả thật là gan dạ và
anh hùng. Họ chiến đấu vô cùng ngoạn mục và tôi thật lòng kính phục…”
Nhiều
ký giả Tây phương cũng hết lời ca ngợi những cuộc chiến đấu đơn lẻ, tạo
nên thiên anh hùng ca bi tráng trong ngày cuối cùng của Tháng Tư Ðen.
Như cuộc chống cự của Thiếu Sinh Quân ở Vũng Tầu. Của những đơn vị Nhảy
Dù ở khu Lăng Cha Cả. Của anh em Biệt Kích 81 ở Bộ Tổng Tham Mưu. Của
các chiến sĩ Biệt Ðộng Quân ở dốc Cầu Xa Lộ. Của những sinh viên sĩ quan
Võ Bị , CTCT Ðà Lạt trong quân phục tác chiến khi ra trường tháng 4/75
để cung ứng chiến trường… rất nhiều sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ QLVNCH
và Cảnh sát Quốc gia đã tự sát tập thể vì tuyệt vọng và phẫn nộ trước
cuộc đầu hàng nhục nhã của Dương Văn Minh. Chưa kể đến sự tuẫn tiết của
các tướng Nguyễn Khoa Nam, tướng Lê Văn Hưng, tướng Phạm Văn Phú, tướng
Trần Văn Hai, tướng Lê Nguyên Vỹ và những sĩ quan chỉ huy các đơn vị tác
chiến khác…
41
năm đã trôi qua , người ta nói hoài đến con số 58 ngàn lính Mỹ chết và
mất tích trên chiến trường Việt Nam. Việt cộng đưa ra con số tổn thất
nhân mạng là một triệu 400 ngàn bộ đội của chúng. Phía Việt Nam Cộng
Hòa, không ai truy cứu để đưa ra một con số chính xác, bao nhiêu binh sĩ
của chúng ta tử trận, bao nhiêu đồng bào, cán bộ chính quyền của chúng
ta bị sát hại trong cuộc chiến? Chúng ta bị thế giới cố tình bỏ quên. Bị
cộng sản đê tiện trả thù, đầy đọa người sống trong trại tù cải tạo và
quật mồ người chết để thỏa mãn cái tâm địa man rợ của loài lang sói.
Nhà
văn Phan Nhật Nam cũng đã kêu lên tiếng kêu ai oán, “Chiến tranh nào
cũng đem lại những đổ vỡ, tan hoang, gieo mầm độc ác và gây nên bao sự
hủy diệt. Nhưng đây là cuộc chiến thê thảm, tồi tệ và tủi hổ nhất của
dân tộc Việt Nam.” Trong cuộc chiến vô nghĩa, dai dẳng và tàn bạo tột độ
này, người lính VNCH đã gánh chịu trọn vẹn cái phần nặng nề, bất công,
thua thiệt và đau đớn nhất. Cuộc tương tranh rõ ràng không đồng cân đồng
sức và bị bội phản trắng trợn nhưng người lính Việt Nam vẫn thản nhiên
chấp nhận. Những đời trai trẻ quên bỏ hạnh phúc, tình yêu, tương lai, sự
nghiệp cùng những thú vui riêng để bước vào chốn cùng hung cực hiểm,
đầy rẫy gian lao khổ nhọc và bị vô ơn, bạc đãi nhưng họ vẫn lầm lì chịu
đựng và dũng cảm xông pha trận mạc, trực diện kẻ thù, đổ mồ hôi, xương
máu, lao thẳng vào lửa đạn, phóng mình vào nỗi chết cho dải đất miền Nam
được tồn tại và người dân miền Nam được sống còn.
Chúng
ta, một thời khoác áo chiến y, đang lưu vong trên phắp nẻo đường thế
giới hay đang ngậm đắng nuốt cay ngay trên chính quê hương bị tạm chiếm-
cho dù mái đầu đã bạc, nhưng chí cả không phai, dù thân thể bị hao mòn
bởi dòng thời gian nhưng nghị lực và tinh thần vẩn không cạn. Người lính
VNCH còn một hơi thở là còn "trách nhiệm " với quê hương, dân tộc
Những người lính VNCH sống còn sau cuộc chiến và thoát khỏi bàn tay đê
tiện của kẻ thù, xin hãy nghĩ nhớ đến anh em đồng đội, hồi niệm và tri
ơn những người đã nằm xuống cho chúng ta được sống, những chiến hữu
thương tật, mất mác phần thân thể đang vất vả lê la trong cuộc sống bị
ngược đãi- Hãy cùng nhau đốt lên một ngọn lửa, soi sáng một niềm tin,
giữ vững tinh thần và ý chí, làm sáng danh quân lực, làm rõ ràng Chính
nghĩa Quốc gia và hãy vẽ lại chân dung đích thực của người lính VNCH,
những người con yêu của đất nước, dù đã đi vào miền vĩnh cửu nhưng hình
ảnh cùng những chiến công vẫn hằng hằng sống mãi trong lòng dân tộc Việt
Nam ta.
MX HuePham
TQLC Sacramento
Comments
Post a Comment